Tả ngôi trường của em
TẢ
NGÔI TRƯỜNG CỦA EM
Thời gian thấm thoắt tựa thoi đưa, mới ngày nào em chỉ
là học sinh lớp Một mà hôm nay đã là học sinh cuối cấp Tiểu học, sắp phải rời
xa mái trường thân yêu gắn bó biết bao nhiêu kỉ niệm. Ngắm nhìn ngôi trường,
em thấy trong lòng trào dâng những niềm xúc động nghẹn ngào.
Trường của em nằm trên một khu đất hình chữ nhật rộng lớn, đối
diện sân vân động của thành phố. Từ xa nhìn lại, ngôi trường như một cậu học
trò đứng oai nghiêm sừng sững ở đó đã mấy mươi năm. Con đường quốc lộ với những
hàng cây tán rộng đưa ta đến cánh cổng trường. Cổng trường rất rộng, có một cổng
chính và một cổng phụ. Hai bên cổng chính là hai cột trụ được xây rất chắc chắn
và lát một lớp đá hoa màu đỏ sẫm như hai chàng lính khổng lồ đứng đó để canh
gác cho ngôi trường. Nổi bật lên trên hai chiếc cột trụ ấy là tên trường được
in khắc rất công phu trên nền đá hoa với dòng chữ: “ Trường Tiểu học Trần Quốc
Toản”. Hai cánh cổng trường màu xanh rộng lớn, nơi đã mở ra để chào đón lớp lớp
những thế hệ học sinh.
Bước vào trong sân trường là hai hàng cây bóng mát chạy dọc theo
hai dãy nhà. Trường được xây dựng như một chữ U khổng lồ và phân làm ba dẫy nhà
lớn. Hai dãy nhà là các phòng học của học sinh và dãy nhà còn lại là văn phòng
của các thầy cô giáo, hội trường và phòng hội đồng của nhà trường, ba dãy nhà được sơn màu vàng rất đẹp mắt. Trường được xây dựng đã lâu nên nước sơn đã bạc
màu, thấm đượm vào nó những vết tích của thời gian, của bao thế hệ học trò đã học
tập và thành công từ mái trường. Mỗi dãy nhà có ba tầng, mỗi tầng có bảy phòng
học. Các phong học đều được trang trí giản dị và rất khang trang sạch sẽ. Cánh
cửa lớp màu xanh giản dị trông rất mát mắt trong những ngày hè nắng gắt. Mỗi lớp
đều được trang thiết bị bảng đen, bàn ghế, kệ sách, máy chiếu, quạt,… rất đầy đủ.
Vừa qua, trường em được đơn vị thành phố công nhận là trường xanh sạch đẹp. Để
có được thành tích đó là nhờ ý thức nhắc nhở của các thầy cô giáo, đồng thời
cũng nhờ ý thức tự giác giữ gìn vệ sinh của học sinh nhà trường.
Đi giữa sân trường vào những giờ giải lao buổi chiều, em có
cảm giác như mình đang lạc vào một xứ sở thần tiên. Hai dãy cây bóng mát tỏa
bóng rộng ngợp khắp sân trường. Những cơn gió chiều thổi qua kẽ lá, như du
dương, như trầm bổng và dường như mát hơn nó vốn có, lùa vào áo, vào tóc,… Vào
mùa hè, sân trường như được trải thảm đỏ bởi những cánh phượng rơi chi chít
trên mặt đất. Ánh nắng mặt trời như càng làm cho sân trường lung linh, lộng lẫy
hơn bao giờ hết.
Phía trước dãy nhà của giáo viên hướng ra cổng còn có một
khu vườn nhỏ. Tại đây được trồng rất nhiều loài cây. Bao nhiêu cây là bấy nhiêu
thế hệ học sinh đã từng học tập tại mái trường. Có cây cho hoa vào mùa hạ, cây
lại cho hoa vào mùa động, bởi thế trong khu vườn nhỏ ấy bao giờ cũng ngập tràn
sắc màu của những bông hoa tươi thắm và rực rỡ nhất.
Đi giữa những hàng cây, đi trên từng hành lang lớp học, ngắm nhìn mái trường thân yêu, trong em chợt ùa về biết bao kỉ niệm buồn vui của những năm tháng đầu tiên cắp sách đến trường. Những bài giảng lí thú, những trò nô đùa tinh nghịch đầy hồn nhiên và trong sáng,… Rồi đây, em sẽ phải rời xa nơi này, rời xa mái trường thân yêu đã gắn bó. Thời gian thay đổi sẽ khiến chúng em trưởng thành hơn, bước đến những chân trời của mơ ước, đi đến những chân trời mới, những ngôi trường mới đẹp đẽ và tiện nghi hơn. Xong mái trường Tiểu học thân yêu, nơi đã gắn bó những năm tháng đầu tiên của thuở cắp sách đến trường vẫn sẽ mãi là một ấn tượng và một tình yêu chân thành và mãnh liệt, không bao giờ có thể thay thế!