Cảm nghĩ về anh chiến sĩ trong bài Tiếng gà trưa của Xuân Quỳnh
Cảm nghĩ về anh chiến sĩ trong bài Tiếng gà trưa của Xuân Quỳnh
Dàn ý
1. Mở bài
- Giới thiệu nhà thơ Xuân Quỳnh
và bài thơ Tiếng gà trưa.
2. Thân bài
- Hình ảnh của người chiến sĩ dừng
chân nghĩ lại ở xóm nhỏ bên đường và bất giác tiếng gà trưa vang lên làm sống
dậy những kỷ niệm thuở ấu thơ của người chiến sĩ trẻ tuổi.
- Đứa cháu hồi tưởng lại những kỉ
niệm về người bà, gắn liền với bà là hình ảnh đàn gà thân thương.
- Tình bà cháu sâu nặng tha thiết
đã trở thành một phần quan trọng trong đời sống tinh thần của chiến sĩ hôm
nay."
- Hình ảnh người bà hiện lên đẹp
như một bà tiên hiền lành và tốt bụng.
- Từ tiếng gà trưa gợi nhớ về tuổi
thơ ở đoạn hai, đến những câu thơ cuối nói về chiến sĩ - tác giả đã trở lại
với cuộc sống và cương vị của con người hiện tại.
- Tiếng gà trưa đã trở thành tiếng
nói của quê hương, của những người ruột thịt, của cả dân tộc và đất nước
lúc bấy giờ. Chúng cháu chiến đấu hôm nay vì tình yêu Tổ quốc, vì xóm làng
thân thuộc, vì bà và cả ổ trứng hồng tuổi thơ nữa.
3. Kết bài
- Bài thơ đã thể hiện được những
cảm xúc thật sâu sắc của nữ thi sĩ Xuân Quỳnh, đồng thời gợi nhớ về những
kỷ niệm của tuổi thơ hồn nhiên trong sáng và tình bà cháu đậm đà, thắm thiết.
Tình cảm gia đình thiêng liêng đã làm sâu sắc thêm tình yêu quê hương, đất
nước.
Bài làm:
Bài
thơ Tiếng gà trưa được viết trong những năm đầu của cuộc kháng chiến chống đế
quốc Mĩ trên phạm vi cả nước. Bị thua đau ở chiến trường miền Nam, giặc Mĩ điên
cuồng mở rộng chiến tranh phá hoại bằng máy bay, bom đạn… ra miền Bắc, hòng tàn
phá hậu phương lởn của tiền tuyến lớn. Trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng ấy,
hàng triệu thanh niên đã lên đường với khí thế xẻ dọc Trường Sơn đi đánh Mĩ, Mà
lòng phơi phới dậy tương lai. Nhân vật. trữ tình trong bài thơ là người chiến
sĩ trẻ đang cùng đổng đội trên đường hành quân vào Nam chiến đâu.
Tiếng gà trưa
đã gợi nhớ về những kỉ niệm đẹp đẽ của tuổi thơ và tình bà cháu. Tình cảm gia
đình, quê hương đã làm sâu sắc thêm tính yêu đất nước.
Bao trùm bài thơ là nỗi nhớ cồn cào, da diết.
Nhớ nhà, đó là tâm trạng tất yếu của những người lính trẻ vừa bước qua hoặc
chưa bước qua hết tuổi học trò đã phải buông cây bút, cầm cây súng ra đi đánh
giặc cứu nước. Nỗi nhớ ở đây thật giản dị và cụ thể. Chỉ một tiếng gà trưa bất
chợt nghe thấy khi Dừng chân bèn xóm nhỏ là đã gợi dậy cả một trời thương nhớ.
Tiếng gà nhảy ổ làm xao động nắng trưa và cũng làm xao xuyến hồn người. Nghe tiếng
gà mà như nghe thấy tiếng quê hương an ủi, vỗ về và tiếp thêm sức mạnh
“Trên đường hành quân xa
Dừng chân bên xóm nhỏ
Tiếng gà ai nhảy ổ:
“Cục… cục tác cục ta”
Nghe xao động nắng trưa
Nghe bàn chân đỡ mỏi
Nghe gọi về tuổi thơ”
Bài thơ là phút lắng lòng của người chiến
sĩ trên chặng đường hành quân mệt mỏi. Lúc dừng chân bên thôn xóm yên bình, vẳng
nghe tiếng gà nhảy ổ quen thuộc của làng quê, người chiến sĩ để lòng mình cuốn
vào âm thanh ấy và trải ra mênh mông theo sức lan tỏa của nó. Mỗi lần động từ
nghe được lặp lại, trường lan tỏa của âm thanh tiếng gà mỗi lúc một rõ nét
nhưng đó không phải là sự mở ra theo chiều rộng không gian mà là sự chuyển động
theo chiều sâu của cảm xúc. Đầu tiên là sự thay đổi của ngoại cảnh: Nghe xao động
nắng trưa, sau đó là sự xâm lấn vào cảm giác: Nghe bàn chân đỡ mỏi và cuối cùng
là sự thấm sâu trong tâm hồn: Nghe gọi về tuổi thơ. Điệp từ nghe cùng biện pháp
ẩn dụ chuyển đổi cảm giác đã diễn tả tinh tế diễn biến cảm xúc ấy trong tâm hồn
người chiến sĩ. Tiếng gà mở đầu bài thơ là một âm thanh của thực tại, vẳng đến
từ nơi nào đó trong xóm nhỏ. Nhưng đến cuối khổ, nó đã trở thành âm thanh vọng
về từ kí ức, khi người chiến sĩ chìm trong giây phút trầm lắng để thả hồn miên
man theo tiếng gọi tuổi thơ.
Theo dòng hồi tưởng ấy, những kỉ niệm ùa về, sống
động như đang hiện ra trước mắt. Điệp ngữ tiếng gà trưa mở đầu các đoạn thơ
sau, lặp đi lặp lại bốn lần như một điệp khúc, điểm nhịp cho dòng cảm xúc của
nhân vật trữ tình. Mỗi lần lặp lại, nó mở ra một ô cửa lung linh làm sáng bừng
lên cả khung trời kỉ niệm:
Tiếng gà trưa
Ổ rơm hồng những trứng
Này con gà mái mơ
Khắp mình hoa đốm trắng
Này con gà mái vàng
Lông óng như màu nắng
Nhân vật trữ tình đã ngược dòng thời gian để trải
nghiệm lại những cảm xúc trẻ thơ trong sáng. Đó là niềm thích thú khi nâng niu ổ
trứng hồng ấm áp, là niềm vui say khi ngắm nhìn không chán mắt màu hoa, màu nắng
trên mình mỗi chú gà. Từ hình ảnh đàn gà và ổ trứng, người bà xuất hiện trong sự
kết nối tự nhiên của mạch cảm xúc. Đây chính là tâm điểm hội tụ mọi kí ức về những
năm tháng tuổi thơ của người cháu.
Có giọng bà vang vọng:
Tiếng gà trưa
Có tiếng bà vẫn mắng
Gà đẻ mà mày nhìn
Rồi sau này lang mặt!
Cháu về lấy gương soi
Lòng dại thơ lo lắng
Có bóng dáng thân thuộc của bà:
Tiếng gà trưa
Tay bà khum soi trứng
Dành từng quả chắt chiu
Cho con gà mái ấp
Tất cả đều hiện lên trong niềm xúc động của người
cháu khi được sống lại trong tình yêu thương và sự chăm chút của bà. Tiếng bà mắng,
bàn tay bà khum khum soi trứng, những mảnh kí ức ấy đã thức dậy trong lòng người
cháu cả một tuổi thơ sống trong sự tần tảo, chắt chiu, hi sinh quên mình của
bà:
Cứ hàng năm hàng năm
Khi gió mùa đông đến
Bà lo đàn gà toi
Mong trời đừng sương muối
Để cuối năm bán gà
Cháu được quần áo mới”
Sự kéo dài của chuỗi thời gian “cứ hàng năm
hàng năm” cũng là sự lặp lại của bao nỗi lo âu, mong mỏi đã dệt nên đời bà. Bà
đổi những lo âu, mong mỏi và chắt chiu ấy chỉ để lấy nụ cười được bộ quần áo mới
của đứa cháu thơ. Đó là món quà gói trọn tình cảm yêu thương và hi sinh của bà
nên ấm áp và thiêng liêng vô cùng.
“Ôi cái quần chéo go
Ống rộng dài quét đất
Cái áo cánh trúc bâu
Đi qua nghe sột soạt”
Những câu thơ giản dị mà dồn nén bao cảm xúc.
Đó không chỉ là niềm vui trong quá khứ của đứa cháu nhỏ được quà mà còn là niềm
xúc động rưng rưng trong hiện tại của người chiến sĩ khi thấm thía tình cảm của
người bà thân thương.
Tiếng gà, ổ trứng và niềm hạnh phúc mà bà mang
lại đã trở thành suối nguồn yêu thương nuôi dưỡng và ghi dấu trong tâm hồn người
cháu:
“Tiếng gà trưa
Mang bao nhiêu hạnh phúc
Đêm cháu về nằm mơ
Giấc ngủ hồng sắc trứng”
Từ những giấc ngủ bình yên và ấm áp niềm hạnh
phúc trẻ thơ như thế, hình ảnh bà và những kỉ niệm tuổi thơ gắn với tiếng gà đã
đi sâu vào tâm thức và trở thành một phần thiêng liêng trong lòng người cháu.
Đó chính là một động lực mạnh mẽ để người chiến sĩ hôm nay quyết tâm chắc tay
súng. Khổ cuối, mạch cảm xúc quay trở lại hiện tại một cách tự nhiên bởi chính
mối liên hệ sâu sắc ấy:
“Cháu chiến đấu hôm nay
Vì lòng yêu Tổ quốc
Vì xóm làng thân thuộc
Bà ơi, cũng vì bà
Vì tiếng gà cục tác
Ổ trứng hồng tuổi thơ.”
Giọng thơ vẫn nhẹ nhàng nhưng mỗi lần điệp từ
vì được lặp lại, dường như cảm xúc lại lắng sâu thêm để tìm về với ngọn nguồn gần
gũi và thiêng liêng nhất. Những yếu tố tạo nên động lực của lòng quyết tâm chiến
đấu ở người cháu qua từng dòng thơ mỗi lúc một thu hẹp lại về phạm vi: Tổ quốc
– xóm làng – người bà – tiếng gà, ổ trứng đã nói lên một quy luật tình cảm vô
cùng giản dị: tình cảm gia đình làm sâu sắc thêm tình yêu quê hương, đất nước
và sự thống nhất giữa hai tình cảm cao đẹp này là cội nguồn sức mạnh tinh thần
của mỗi người lính.
Lòng yêu nước cũng không phải là cái gì xa xôi,
lớn lao hay trừu tượng. Đó có thể chỉ là yêu một bếp lửa ấp iu như Bằng Việt;
yêu một tiếng gà cục tác, một ổ rơm trứng hồng như Xuân Quỳnh hay yêu cái cây
trồng trước nhà, yêu cái phố nhỏ đổ ra bờ sông như I-li-a Ê-ren-bua chẳng hạn.
Nên ở một góc độ nào đó, sự thu hẹp phạm vi ở khổ thơ cuối là cách thức cụ thể
hóa lòng yêu nước, làm nổi bật chân lí giản dị: Lòng yêu nhà, yêu làng xóm, yêu
miền quê trở nên lòng yêu Tổ quốc. Bài thơ được mở đầu bằng tiếng gà trưa và kết
thúc lại trở về với tiếng gà. Nhưng đó không đơn thuần là tiếng gà gọi về tuổi
thơ nữa, mà là tiếng gà gọi dậy trong lòng người chiến sĩ bản chất của lòng yêu
nước, cái lí do cao cả mà rất đỗi cụ thể, hối thúc bàn chân băng rừng lội suối
đấu tranh vì độc lập, thống nhất nước nhà.
Bằng một hình thức nghệ thuật độc đáo: thể thơ năm tiếng kết hợp biểu cảm với tự sự, miêu tả; thỉnh thoảng, trong mỗi tiết đoạn liên tưởng được gợi ra từ tiếng gà, lại được ngưng nghỉ, phân định bởi một lời thơ ba tiếng (lời thơ: Tiếng gà trưa) như đánh dấu một nấc cảm xúc, bài thơ đã diễn đạt một cách tự nhiên những tình cảm bình dị mà thiêng liêng, sâu sắc của người chiến sĩ trẻ trên bước đường hành quân. Chất liệu dân gian thô mộc, cách lựa chọn tứ thơ thông minh, chất trữ tình vừa bồng bột, nhí nhảnh vừa sâu lắng, đằm thắm là đặc trưng của thơ Xuân Quỳnh trong giai đoạn này, cũng là một điểm chung của thế hệ các nhà thơ trẻ thời chống Mỹ.