Kể lại câu chuyên trong bài thơ Đêm nay bác không ngủ theo ngôi thứ 3

 

Bài mẫu 1: Kể câu chuyện trong bài thơ Đêm nay bác không ngủ theo ngôi thứ 3

Bài làm:

     Chủ tịch Hồ Chí Minh là người cha già dân tộc, vị lãnh tụ vĩ đại của dân tộc Việt Nam, Người đã tìm ra con đường đi mới cho Cách mạng Việt Nam, đưa người dân từng bước tiến lên và chạm vào được ánh sáng của hòa bình. Tuy nhiên, người không chỉ là một người dẫn đường tài ba, xuất chúng mà đối với mỗi người Việt Nam, Bác còn là một người cha, một người Bác thân yêu, luôn quan tâm đến những người dân bằng tất cả tình yêu thương chân thành nhất.

        Để đưa Cách mạng Việt Nam thoát ra khỏi bóng đêm nô lệ, sau khi bôn ba khắp năm châu bốn bể trong suốt hai mươi năm ròng rã, Hồ Chí Minh đã tìm ra con đường cứu nước mới có thể đưa cách mạng Việt Nam cập bến thắng lợi. Người trực tiếp về nước lãnh đạo cách mạng, không những vậy, trong những ngày ở chiến khu Việt Bắc, trước sự dáo diết, điên cuồng của Thực dân Pháp, Người đã luôn ở bên, chỉ ra từng đường đi nước bước đúng đắn cho Cách mạng Việt Nam, hình ảnh của Người trong đêm khuya không ngủ suy tính vận nước, thức dậy dùng chăn của mình đắp cho người cháu chiến sĩ khiến cho ai nấy đều vô cùng cảm động về tấm lòng nhân từ, hết lòng vì dân vì nước của Người.

Trong một đêm mùa đông, khi cùng Bác hoạt động ở chiến khu Việt Bắc, anh đội viên đã vô cùng xúc động trước những tình cảm yêu thương, chăm sóc của Bác dành cho mình, đồng thời cũng vô cùng đau lòng vì đã khuya Bác vẫn không thôi trăn trở về vận nước, suy tính đường lối, chiến lược sao cho Cách mạng Việt Nam có thể đi đến thắng lợi cuối cùng. Thức dậy vào giữa đêm, anh đội viên vô cùng bất ngờ vì trời đã khuya lắm rồi, vầng trăng cũng đã lên cao, soi sáng vằng vặc trong không gian, nhưng Bác vẫn chưa ngủ, Bác ngồi bên bàn làm việc của mình, khuôn mặt trầm tư, suy nghĩ. Có lẽ đêm nay Bác đã không ngủ.

Bên bếp lửa bập bùng, gương mặt suy tư nghiêm túc, những nếp nhăn trên trán của Người khiến cho anh đội viên vô cùng xúc động, mà trên hết là đau lòng. Vì dù cả ngày lãnh đạo kháng chiến vô cùng mệt mỏi, căng thẳng, ngỡ như đêm về Hồ Chí Minh có thể nghỉ ngơi lấy lại sức lực. Nhưng không, Người không hề chợp mắt, vận nước đang khó khăn, Người không thể yên tâm nên đêm rồi vẫn trầm ngâm suy nghĩ, mong muốn tìm ra con đường đúng đắn nhất cho cách mạng Việt Nam. Anh đội viên xúc động trước tấm lòng cao cả, vĩ đại của Bác dành cho dân tộc, cách mạng Việt Nam, nhưng cũng đau lòng khôn nguôi vì Bác không ngủ.

Ngoài trời bắt đầu mưa lâm thâm. Com mưa rừng trong đêm mang theo cái lạnh buốt giá lanh. Bác cho thêm củi vào lửa, tiếng nổ lách tách, bếp lử hồng rực lên. Rồi Bác nhẹ nhàng đứng lên đến chỗ các anh ân cần, khẽ khéo lại chăn cho từng người. Bác nhón chân nhẹ nhàng sợ các anh thức giấc. Bác yêu thương, lo lắng cho các anh bộ đội như tình cảm của người Cha đối với các con. Chợt, một anh đội viên thức dậy, thấy Bác vẫn chưa ngủ thổn thức cả nỗi lòng anh hỏi nhỏ "Bác ơi, sao bây giờ Bác vẫn chưa ngủ, ngoài trời vẫn mưa, Bác có lạnh không?"

Giọng Bác ấm áp, hiền từ nói: "Chú cứ việc ngủ ngon, ngày mai còn đi đánh giặc, chú không phải lo đâu!".

Anh nhỏ nhẻ: "Vâng ạ, nhưng trong lòng vẫn bồn chồn. Được ở bên Bác anh bộ đội cảm nhận tình yêu thương bao lao vô bở bến còn ấm hơn mọi ngọn lửa. Chiến dịch vốn còn dài, còn nhiều gian khổ, khó khăn, đường đi thì hiểm trở, lắm dốc, lắm ụ. Bác không ngủ lấy sức đâu mà đi? Cuộc kháng chiến còn trường kì, vì vậy Bác không thể ngủ được. Gà đã gáy canh ba, rừng khuya sâu thăm thẳm, vắng lặng, vậy mà Bác vẫn chưa ngủ. Thức dây sau lần thứ ba, anh bội viên hốt hoảng giật mình vì Bác vẫn chưa ngủ. Bác vẫn ngồi đó, vẻ mặt đinh ninh, chòm sâu im phăng phắc. Anh đội viên quá lo lắng, nằng nặc mời Bác ngủ: "Mời Bác ngủ Bác ơi, trời sắp sáng rồi" .

Lần này, Bác mới thổ lộ rõ tâm tình của mình: " Chú cứ việc ngủ ngon đi, Bác thức thì mặc Bác, Bác mà ngủ thì thấy không anh lòng, Bác lo cho dân, cho nước, lo cho các anh đối mặt với nhiều khó khăn" "Bác lo cho đoàn dân công phải ngủ ngoài rừng không đủ chăn chiếu, trời thì mưa rét làm sao cho khỏi ướt" Bác chỉ mong trời mau sáng để các anh đỡ lạnh. Giọng nói của Người xót xa đầy yêu thương.  Anh đội viên cảm động, thức luôn cúng Bác. Bên ngoài, trời sắp sáng, bếp lửa cũng sắp tàn. Vậy là trọn cả một đêm Bác không ngủ.

       Đêm nay chỉ là một trong vô số đêm Bác không ngủ nên đối với Bác chỉ là lẽ thường tình nhưng từ đó ta thấy được tấm lòng của Bác bao la, rộng lơn như biển cả mệnh mông. Suốt một đời Bác vì dân vì nước, hi sinh hết thảy chỉ quên mình vì ấm no hạnh phúc của triệu con dân đất Việt.

Bài mẫu 2: Kể câu chuyện trong bài thơ Đêm nay bác không ngủ theo ngôi thứ 3

Bài làm:

       “Bác Hồ, Người là tình yêu thiết tha nhất, trong lòng dân và trong trái tim nhân loại. Cả cuộc đời Bác chăm lo cho dân tộc Việt Nam”

        Giai điệu tha thiết gợi nhắc đến tình thương bao la của Bác Hồ - người cha già muôn vàn kính yêu của dân tộc. Câu chuyện về tình yêu thương của Người, giấy bút không thể ghi chép đủ, chỉ có thể khắc sâu trong trái tim con người Việt Nam. Trong rất nhiều câu chuyện về Bác, có một câu chuyện mà nhân dân ta còn nhớ mãi, đặc biệt là bộ đội. Đó là câu chuyện về một đêm không ngủ của Người.

Thực dân Pháp đem chiến tranh đến đất nước ta, gieo rắc bao tội ác và khổ đau. Nhân dân kiên cường đứng lên, kháng chiến trong muôn vàn gian khổ. Mùa thu năm 1950, Đảng và Chính phủ quyết định mở chiến dịch Biên giới – chiến dịch Cao – Bắc – Lạng nhằm phá vỡ phòng tuyến bao vây căn cứ Việt Bắc của thực dân Pháp, mở đường liên lạc với các nước láng giềng. Các đơn vị đều gấp rút chuẩn bị, không dám lơ là, chậm chạp. 

Ngay đêm trước khi chiến dịch phát động, Bác bất ngờ đến thăm một đơn vị, cùng các chiến sĩ trò chuyện, động viên và nghỉ lại. Anh em đồng chí có nhiều người mới được gặp Bác lần đầu, ai cũng ngạc nhiên và vui sướng. Mãi đến giờ đi ngủ, đơn vị mới tản ra, chào Bác và về ngủ, chuẩn bị tinh thần ngày mai làm nhiệm vụ. Giữa cánh rừng đại ngàn, mưa rơi làm tiết trời càng về khuya càng lạnh, các chiến sĩ nằm quây quần bên Bác.

Sau một ngày hành quân vất vả, mệt nhọc, cả đơn vị dần chìm vào giấc ngủ, tiếng hít thở và tiếng ngáy nhè nhẹ vang lên. Bác nằm một lát, suy tư không ngủ được bèn ngồi dậy, đến bên bếp lửa, cảm nhận gió lạnh vẫn lùa vào bèn nhẹ nhàng thêm củi vào bếp. Bác ngồi lặng im, bóng lưng gầy và chiếc áo vải nâu như chìm vào trong đêm tối, chỉ còn vầng trán cao và ánh mắt chất chứa những điều lớn lao phi thường là bừng sáng trong ánh lửa đỏ rực rỡ đang nhảy múa. Bác nhìn những chiến sĩ đang ngủ, những khuôn mặt thanh niên trẻ tuổi rồi cẩn thận đứng lên, đi đến từng chỗ, chỉnh mảnh chăn bị xê dịch lại cho ngay ngắn.

Xong xuôi đâu đấy, Bác lại quay về bên bếp lửa, ngồi im. Có anh chiến sĩ lần đầu được gặp Bác, vui mừng và xúc động, nghĩ đến Bác ngủ gần cạnh liền trằn trọc, không yên. Anh chiến sĩ lén lút quan sát Bác, thấy Bác vẫn chưa ngủ thì ngạc nhiên hỏi nhỏ:

– Bác ơi! Trời đã khuya lắm rồi, sao Bác còn chưa ngủ ạ? Ngoài trời vẫn lạnh lắm, Bác mau vào trong chăn rồi nghỉ ngơi thôi ạ.

Bác quay đầu nhìn anh bạn trẻ, ánh mắt Bác ấm áp và hiền từ như một người cha, gật đầu đáp lại: 

– Chú cứ việc ngủ ngon. Ngày mai còn đi đánh giặc. Bác chưa buồn ngủ, Bác hãy còn khỏe lắm. Chú đừng lo lắng.

Nghe Bác trấn an, anh chiến sĩ vâng lời, lại nằm ngay ngắn, hai mắt từ từ nhắm lại. Nhưng lòng vẫn bồn chồn lo lắng, anh lo Bác tuổi cao, làm sao chịu được cơn rét rừng khắc nghiệt này, lo Bác ngã bệnh. Anh băn khoăn mãi rồi thiêm thiếp chìm vào giấc ngủ. Có lẽ lo lắng cho Bác nhiều, anh cứ ngủ rồi tỉnh, đến lần thứ ba, anh đánh mắt sang nhìn bếp lửa, thấy Bác vẫn ngồi lặng im, liền ngồi hẳn dậy. Giọng anh vô cùng hoảng hốt: 

– Bác ơi! Bác ơi! Trời sắp sáng mất rồi, Bác mau đi nghỉ đi ạ.

Bác lại nhìn anh chiến sĩ luôn lo lắng cho mình, nghĩa đến nhân dân, đến chiến sĩ ở xa, vầng trán cao thấm đượm suy tư, Bác nhẹ nói ra: 

- Chú cứ ngủ đi thôi...Không phải lo cho Bác. Bác không thấy an lòng nên không thể chợp mắt. Trời mưa như thế này, không biết các cô chú dân công ngoài rừng kia ăn ngủ như thế nào. Rừng sâu, gió lạnh lắm mà có mỗi manh áo mỏng thì ướt cả mất thôi. Bác thấy nôn nao, nóng ruột quá. Nghĩ đến Bác trong này ngủ yên mà ngoài kia nhân dân còn chịu khổ, Bác không ngủ được... Bác chỉ mong cho trời mau sáng.

Tiếng nói nặng trĩu lo âu và đong đầy yêu thương khiến anh chiến sĩ tào dâng xúc động. Anh thức dậy, đến ngồi bên Bác. Bác can ngăn, giục anh đi ngủ mãi, thấy anh kiên quyết liền thôi. Bác trở lại với nỗi lo âu và trăn trở của mình, ánh mắt xa xăm nhìn về đêm tối. 

        Màn đêm nhanh chóng qua đi, đêm qua là một đêm Bác không ngủ. Những hành động quan tâm và niềm suy tư của Bác, tình yêu thương Bác dành cho dân, cho nước khiến anh chiến sĩ bồi hồi nhớ mãi. Câu chuyện trở thành một trong số những câu chuyện về Người, quân và dân ta càng thấm thía tình yêu của Bác – tình yêu đã vượt qua cả đất trời.

Bài đăng

Thuyết Minh Về Nhà Tù Sơn La

Cách trả lời thông minh khi bị chửi bị cà khịa

Ngữ văn 6 Bài 3 : Ký ( Hồi ký và du ký) - Cánh Diều

Món quà sinh nhật

Ngữ văn 6 Bài 3 Nói và nghe: Kể lại một trải nghiệm của em - Kết nối tri thức

Ngữ văn 6 Bài 3 Thực hành đọc: Lắc-ki thực sự may mắn - Kết nối tri thức

Bài thuyết trình về đất nước Việt Nam

Thuyết Trình Về Gia Đình

Ngữ văn 6 Bài 2 Về thăm mẹ - Cánh Diều

Ngữ Văn 6 Bài 1 : Đọc hiểu văn bản: Thạch Sanh - Cánh Diều

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ngữ Văn 6 Bài 6 Đọc: Gió lạnh đầu mùa (Thạch Lam) - Chân trời sáng tạo

Ngữ văn 6 Bài 7: Cây khế - Kết nối tri thức

Cách trả lời thông minh khi bị chửi bị cà khịa

Ngữ văn 6 Bài 7: Vua chích chòe - Kết nối tri thức

Ngữ văn 6 Bài 7: Viết bài văn đóng vai nhân vật kể lại một truyện cổ tích - Kết nối tri thức