Tả mẹ của em
Đề bài: Em hãy viết bài văn tả một người thân của em mà em yêu quý nhất
Bài làm:
Mẹ không chỉ là người sinh ra tôi mà mẹ còn là cả một lá chắn bảo vệ cuộc đời tôi trước những khó khăn. Nghĩa mẹ như nước trong nguồn vậy, có bao giờ con hiểu cho mẹ bằng mẹ hiểu con đâu. Người ta nói nước mắt chảy xuôi chứ không bao giờ nước mắt chảy ngược. Chúng ta chỉ nghĩ đến hạnh phúc của cá nhân còn không nghĩ đến những lo lắng của mẹ. Cả đời mẹ hy sinh vất vả chỉ vì con mà thôi. Bởi thế nên tôi yêu thương mẹ tôi nhiều lắm!
Mẹ tôi không có gương mặt đẹp như bao người mẹ khác tuy nhiên cũng không thuộc diện xấu gì. Mẹ nói ngày xưa mẹ béo da trắng đẹp lắm, đi ra ngoài đường người ta cứ bảo đánh phấn thế mà đâu có phải đâu. Nhưng bây giờ khi tôi nhận thức được thì mẹ tôi không còn béo như ngày xưa nữa. Mẹ tôi có dáng nhỏ nhắn thanh mảnh, mẹ chỉ cao khoảng hơn mét rưỡi thôi thế nhưng thân hình nhỏ nhắn ấy lại hay làm và làm được rất nhiều việc mà không thể tưởng được một thân hình nhỏ bé như thế lại có thể làm được. Điều đó giúp tôi thấy được tôi có một người mẹ đảm đang giỏi giang đến nhường nào, và càng thấu hiểu những nỗi vất vả mà mẹ phải gánh chịu để lo cho tôi ăn học nên người.
Khuôn mặt của mẹ tôi gầy guộc lắm, những vết nám sạm đen trên mặt như chứng minh cho nỗi vất vả của mẹ tôi. Đó là những ngày rát nắng trên đồng cùng cây lúa, con trâu. Đó là những hạt mưa hạt bụi đã vô tình khắc mình lên đôi má hồng của mẹ tôi ngày nào. Vết nhăn bắt đầu xuất hiện trên khuôn mặt mẹ, đặc biệt là ở đuôi mắt. Mỗi khi mẹ cười những vết nhăn đó lại càng rõ hơn trông thấy. Trên khuôn mặt ấy nổi bật lên đôi mắt đen của mẹ, mắt mẹ tôi không to nhưng long lanh hơn ai hết. Tôi ngỡ tưởng những vì sao trên trời được hái xuống để gắn vào mắt mẹ, đôi mắt ấy không những long lanh mà còn hiền từ khó tả. Cánh mũi không phải mũi dọc dừa thon đẹp mà là một cánh mũi ngắn. Tuy nhiên tôi thấy nó vô cùng đáng yêu mỗi khi mẹ cười phổng mũi lên. Không thể không kể đến nụ cười hiền hậu của mẹ. Nếu mẹ không cười thì nhìn mẹ tôi rất buồn chỉ khi mẹ cười lên thì mới thấy mặt mẹ vui vẻ. Phải chăng đó là nét khắc khổ trên gương mặt mẹ tôi?
Mái tóc mẹ giờ đây cũng có những sợi tóc trắng ngắn mọc lên chính vì thế những lúc rảnh rỗi tôi thường nhổ tóc trắng cho mẹ. Mái tóc của mẹ tôi không được mượt mà, mẹ cũng không có thời gian để chăm sóc tóc như người ta. Công việc nhà nông khiến cho tóc mẹ tôi lúc nào cũng rất nhanh bẩn và ít thời gian để gội đầu. Nói thế cũng không phải mẹ tôi ít gọi đầu mà nói để biết công việc vất cả của mẹ khiến mẹ có ít thời gian thậm chí là không có thời gian để chăm sóc bản thân. Mái tóc đen tuyền, khô ráp lúc nào cũng được búi gọn đằng sau đầu.
Đôi bàn tay mẹ là thứ tôi yêu nhất, thích nhất mỗi khi chạm vào. Nó không mềm mại như những bà mẹ thành phố, không dài búp măng gọn gàng nhỏ nhắn như ai mà đó là một bàn tay với những ngón tay ngắn và to. Lòng bàn tay mẹ không mềm mà rất ráp. Nó ráp vì những cái cày, cái cuốc, cái liềm khi ra đồng, nó ráp vì những gì vất vả mẹ phải làm. Vì thế tôi thêm yêu đôi bàn tay ấy. Nhất là khi tôi nhận được những điểm mười mẹ luôn dùng bàn tay ấy để vuốt má tôi, ôm tôi vào lòng. Cũng chính qua bàn tay ấy tôi thấy được sự hi sinh của mẹ, bàn tay kéo lúa rách cả da, chảy cả máu nhưng mẹ vẫn kéo lên vẫn làm tiếp, khuôn mặt chỉ hơi nhăn nhó chứ không kêu một câu nào. Tôi thấy thương mẹ quá, máu của mẹ hòa vào dòng nước mương kia, máu lan ra lúa ra bạt kéo!
Nhìn thấy mẹ là tôi muốn khóc và ôm chầm lấy vì những gì mẹ đã hi sinh và sự hi sinh đó in hằn trên khuôn mặt dáng đi của mẹ. Tôi tự hứa với bản thân học hành thành tài để sức đáng với những gì mẹ đã vì tôi. Dẫu mẹ tôi không đẹp trong mắt mọi người nhưng mẹ luôn đẹp nhất trong lòng của tôi.