Tả hoạt động đang giảng bài của cô giáo (thầy giáo) trong một tiết học
Đề bài: Tả hoạt động đang giảng bài của cô giáo (thầy giáo) trong một tiết học
Bài làm
“Tùng… tùng… tùng…!”
Bác trống trường cất vang hồi trống, báo hiệu giờ vào lớp. Chúng em ai nấy chạy vội về chỗ của mình để bắt đầu tiết học. Cô Hương – cô giáo chủ nhiệm lớp bước vào với nụ cười rạng rỡ, trông cô thật đáng mến và gần gũi.
Cả lớp đứng dậy, đứng nghiêm chào cô. Cô mỉm cười và mời chúng em ngồi xuống để bắt đầu bài học. Cô đặt chiếc cặp đen xuống bàn giáo viên rồi nhìn chúng em và đố cả lớp “Nhỏ như hạt thóc/ Trong ngọc trắng ngà/ Khắp muôn vạn nhà? Ai ai cũng có. Các em có biết đó là hạt gì không?”. Cả lớp hô vang: “Thưa cô! Đó là hạt gạo ạ.” Cô gật đầu và nói: “Hoàn toàn chính xác! Hạt gạo vô cùng quen thuộc với tất cả chúng ta. Hằng ngày, các em ăn những miếng cơm ngon dẻo chính từ hạt thóc mà ra. Ngày hôm nay, cô và cả lớp sẽ học một bài thơ. Đó là…?”. Chúng em lại hô vang “Hạt gạo làng ta”.
Cô cầm viên phấn trắng, viết những dòng chữ ngay ngắn trên bảng. Tà áo dài xanh xanh cô đang mặc cứ tung bay trong gió. Cô giới thiệu về nhà thơ Trần Đăng Khoa với nhiều câu chuyện thú vị từ thuở nhỏ của ông. Khóe miệng nhỏ nhắn cứ mấp máy nói. Giọng nói vang vọng, ấm áp lại cất lên với những vần thơ tha thiết “Hạt gạo làng ta/ Có vị phù sa/ Của sông Kinh Thầy…” Cả lớp im ắng lắng nghe cô đọc. Tay cô cầm quyển sách, cô bước xuống giữa lớp. Những bước đi trên đôi guốc uyển chuyển đến lạ. Các bạn lần lượt đọc bài. Cô dẫn dắt chúng em tìm hiểu từng khổ thơ qua những câu hỏi và gợi mở lí thú. Lúc nào, cô cũng giữ nụ cười rạng rỡ trên đôi môi hình trái tim đỏ thắm của mình. Nụ cười ấy làm gương mặt cô trở nên xinh đẹp hơn bao giờ hết. Thi thoảng, cô khẽ đưa bàn tay thon nhỏ lên để vuốt mái tóc dài ngang vai của mình cho được gọn gàng. Bài giảng của cô cứ vang lên, đầy ấm áp. Đôi mắt nâu đen của cô dõi theo từng học sinh như dò xét xem chúng em đã hiểu bài chưa. Cô nói, những hạt gạo mà chúng ta ăn là kết tinh của đất trời, thiên nhiên và bao mồ hôi, công sức của những người nông dân. Ngoài sân, mặt trời đã lên cao, rọi mấy tia nắng qua khe cửa sổ vào lớp. Hàng cây im ắng như cũng đang lắng nghe cô giáo say sưa giảng bài.
Một lần nữa, bác trống trường lại làm nhiệm vụ của mình, cất vang một hồi tùng tùng. Giờ học kết thúc, cô Hương đứng dậy chào cả lớp rồi cho chúng em ra chơi. Bầu không khí lúc nãy được thay bằng những âm thanh vui nhộn của các bạn học sinh. Đó là giờ học mà em nhớ nhất, cho tới bây giờ, hình ảnh cô Hương cùng những vần thơ ấy vẫn còn hiện hữu trong tâm trí em.