Tả cảnh đẹp của quê hương mình
Đề bài: Tả cảnh đẹp của quê hương mình.
Bài làm:
Quê hương hai tiếng gọi vốn thiêng liêng mà sâu sắc luôn in đậm vào trong tâm trí người dân chúng ta. Mỗi người sinh ra đều gắn bó với mảnh đất quê hương mình, với những cảnh sắc tươi đẹp của quê hương. Còn gì tuyệt vời hơn khi được tận hưởng ngắm nhìn cảnh đẹp trên quê hương thanh bình yên ả?
Ở mỗi vùng miền thì cảnh thiên nhiên quê hương lại mang những nét đẹp khác nhau, nhưng cảnh đẹp quê hương tôi lại đẹp như một bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp, là chốn nghỉ ngơi yên bình,thơ mộng. Quê hương là nơi tôi sinh ra và lớn lên, nên tự bao giờ cảnh vật trên quê hương đã trở thành một phần không thể thiếu trong kí ức của tôi. Mỗi lần nhớ về quê thì những cảnh vật ấy lại luôn hiện ra trong tôi với những cảm xúc khác nhau gắn với những tuổi thơ yêu dấu. Dòng sông quê tôi hiền hòa thơ mộng, dài ngoằn nghèo như một con trăn khổng lồ đang ôm ấp xóm làng. Nước sông trong vắt như một chiếc gương khổng lồ in hình cả bầu trời trong xanh cao vời vợi. Hai bên bờ sông là những cây cổ thụ tỏa bóng mát. Nơi đây cũng là nơi hóng mát của các bà các mẹ đang ngồi trò chuyện tâm sự. Trên cành cây là những chú chim chuyền từ cành này sang cành khác, ca hát líu lo tạo nên những bản giao hưởng tuyệt vời nghe thật vui tai. Không biết tự bao giờ dòng sông cũng là nơi để hò hẹn tâm sự của những đôi nam nữ. Rồi những buổi chiều dòng sông lại là nơi đông đúc nhất. Những cô cậu học trò tinh nghịch ra sông tắm mát, nước sông hiền hòa như đang dang tay ôm ấp tôi vào lòng, rồi cũng có lúc chúng tôi lại cùng nhau ngồi bên bờ sông câu cá hay gấp những thuyền bằng lá tre thả trôi trên sông…
Nhắc đến mỗi vùng quê nông thôn thì hẳn mỗi chúng ta đều biết đến những cánh đồng lúa. Nhìn từ xa, cánh đồng trải dài tít tắp nối đuôi nhau không dứt. Mỗi khi có làn gió thoảng qua thì cánh đồng lại nhấp nhô như một dải lụa mềm mại. Ở mỗi thời kì khác nhau thì cánh đồng lúa lại mang vẻ đẹp khác nhau. Những cây lúa mỏng manh bắt đầu cong cong về một hướng khi mang trên mình những người bạn mới. Những hạt lúa xanh xanh lớn dần lên trong sự kết tinh của bùn đất, của nắng, của gió và công lao chăm sóc của bàn tay con người. Khi lúa bắt đầu ngả vàng thì những bông lúa cong cong như lưỡi liềm nặng trĩu hạt như đang chờ bàn tay thu hoạch của con người. Hoạt động sinh hoạt của người dân mới thực sự đông vui và tấp nập nhất là khi đến vụ mùa. Những tiếng cắt lúa xoèn xoèn, những tiếng máy nổ suốt lúa rồi cùng hương thơm của mùi rơm mới phơi đầy trên con đường hòa quyện vào nhau. Cánh đồng lúa cũng đi vào thơ ca một cách tự nhiên:
“Việt Nam đất nước ta ơi
Mênh mông biển lúa đâu trời đẹp hơn
Cánh cò bay lả rập rờn
Mây mờ che đỉnh Trường Sơn sớm chiều.”
Xa xa còn là hình ảnh của những chú bé mục đồng đang vắt vẻo trên lưng trâu thổi sáo, lại có những nhóm trẻ đang thả diều sáo vi vu nghe thật vui tai. Trên những mảnh ruộng đã gặt xong là hình ảnh những đàn cò trắng đang sà xuống kiếm ăn. Dường như lúc này cả các bác nông dân và những chú cò đang chăm chỉ làm việc.
Cánh đồng, dòng sông.. nó mang một nét đẹp bình dị, mộc mạc. Thật tự hào khi quê hương tôi luôn chứa đựng những vẻ đẹp tuyệt vời này. Đến với quê hương tôi, ngắm nhìn vẻ đẹp thơ mộng của quê hương các bạn sẽ ngỡ như đang lạc về miền cổ tích yêu thương.
Bài 2:
Tôi xa quê hương đã mấy năm rồi, quê hương trong tôi giờ đây là một nỗi nhớ da diết, bâng khuâng. Lâu lắm rồi mới có dịp trở lại nơi chôn nhau cắt rốn, tôi bồi hồi đi trên con đường làng trải dài trên những con đê. Đang vào mùa, con đường quê dẫn tôi đi trải đầy rơm vàng óng. Tôi bất chợt reo lên khi nhìn thấy cảnh thu hoạch trên đồng lúa – một cảnh tượng đẹp tuyệt vời đập vào mắt tôi.
Quê hương tôi vốn rất thanh bình với những cánh đồng lớn trải dài tít tắp đến tận chân trời. Tôi vẫn nhớ như in ngày còn thơ bé, tôi cùng lũ trẻ đùa nghịch thả diều bên những cánh đồng rì rào gió thổi. Mấy năm xa quê, nay được trở về, tôi thật may mắn khi lại được ngắm nhìn cánh đồng lúa chín ấy thêm một lần nữa. Một bức tranh đồng quê trù phú đang hiện ra trước mắt tôi. Trời đã ngả về chiều, trên bầu trời loang lổ những sắc cam, sắc hồng của hoàng hôn còn vương lại. Ánh nắng yếu ớt còn sót lại chiếu lên nền trời những vệt sáng, đâu đây những cánh chim bay mỏi đang trở về tổ in hằn những vệt đen trên nền trời. Những chú cò gầy guộc đứng lim dim trên những con đê. Vài chú trâu nằm phục xuống nhai lại cỏ. Tất cả như thật yên bình đến lạ.
Nhưng làm nên màu sắc của bức tranh làng quê kia phải là cánh đồng lúa chín. Cái nắng chói chang của mùa hè đã ướp vàng ruộm những bông lúa, khiến những hạt thóc cứng lại, trĩu nặng xuống cong cong như những cái móc câu. Thân lúa khô khốc, khẳng khiu như càng vàng ươm trong nắng chiều. Thân lúa mảnh mai đỡ lấy những hạt thóc tròn mẩy, căng bóng và vàng ruộm lại như chứa đựng hết nắng vào bên trong. Cả một cánh đồng như trải một màu vàng ươm của lúa mới. Một trận gió thổi, cả cánh đồng rì rào như đang hát lên khúc ca của sự giàu có, trù phú nơi đây. Sắc nắng đã hòa vào với sắc vàng ươm của lúa, gió mát đưa đẩy sắc lúa thêm dài mãi không biết đâu là bến bờ. Một vài chú chim ngơ ngác như đang ngắm nhìn bức tranh đồng quê. Cánh đồng lúa vàng như tiếp nối với màu vàng của bầu trời, khiến mặt đất và bầu trời như sát lại gần với nhau hơn, tạo nên một bức tranh thật phong thủy hữu tình. Tôi reo vui khi được chứng kiến cảnh đất trời ban cho.
Các bác nông dân vẫn đang hối hả làm việc dù trời đã trở về chiều. Từng tốp các cô đội lúa cười vang khắp cả một vùng. Các bác nông dân thoăn thoắt dùng liềm cắt lúa, thóc như ướp vàng cả tay họ. Con người và cảnh quê hương như hòa quyện vào nhau, như tôn thêm vẻ đẹp cho nhau. Cảnh đẹp quê hương đôi khi lại bắt đầu từ những điều bình dị như thế. Đâu cần phải đi đâu xa xôi, đâu đó quanh ta vẫn có những cảnh đắt giá như vậy. Tôi ngồi trên triền đê ngắm nhìn cái không khí sôi động của ngày mùa, lòng tôi theo những dòng kí ức tuổi thơ mà bay đi, bay mãi.
Trời đã sâm sẩm tối. Tôi bước đi nhẹ tênh trên con đường làng dài và hẹp. Hóa ra quê hương tôi vẫn đem lại cảm giác bình yên cho tôi như thế, tôi yêu quê hương, yêu những cảnh vào mùa, yêu những con người lao động lương thiện nơi đây. Dẫu mai này, bước chân tôi có đi khắp tới các nẻo đường xa xôi, tôi vẫn biết có một nơi níu giữ bước chân tôi trở về, đó là quê hương.
Bài 3:
“ Quê hương tôi có con sông xanh biếc
Nước gương trong soi tóc những hàng tre
Tâm hồn tôi là một buổi trưa hè
Tỏa nắng xuống dòng sông lấp loáng”
Khi lắng nghe đoạn thơ “Nhớ con sông quê hương” của Tế Hanh, lòng tôi lại dạt dào, mến yêu hơn dòng sông quê. Có lẽ bởi nó đã trở thành cảnh đẹp của xứ sở in đậm trong tâm trí tôi.
Con sông có tự bao giờ, tôi cũng không biết nữa. Nó cứ lặng yên vắt qua cánh đồng quê tôi như một dải lụa đào mềm mại ai đánh rơi. Nước sông trong xanh, từ lâu đã trở thành điểm tụ tập lí tưởng của lũ trẻ chúng tôi vào những ngày hè nóng nực. Những rặng tre xanh mát đôi bờ khẽ buông mái tóc dài soi bóng xuống dòng nước với vẻ duyên dáng của người thiếu nữ. Giữa làn nước mát lành, từng đàn cá tung tăng bơi lội, “ngao du thiên hạ”, trông thật thích mắt. Cây cầu tre bắc qua bờ sông trông như một sợi chỉ kết nối đôi bờ. Dòng sông thân thuộc quá mà với tôi nó đẹp lạ thường, đó là món quà vô giá mẹ thiên nhiên đã ban tặng cho người dân quê tôi.
Dòng sông thay đổi mình theo từng mùa. Có khi nó trầm tư phản chiếu bầu trời cao vời vợi, với những gợn sóng lăn tăn theo mãi vào bờ. Có khi sông giận dữ trở nặng phù sa đem nguồn nước tắm mát những bãi bồi, những triền đê xanh mướt. Có khi sông hiền hòa. Thỉnh thoảng, một chú cá nhỏ búng lên khỏi mặt nước như giỡn cùng gió mây khiến mặt nước chao động .Con sông quê tôi dường như cũng mang những xúc cảm buồn vui của con người vậy. Những hình ảnh đẹp tươi ấy cứ đi vào giấc mơ tôi, làm mạch nguồn trong lành tắm mát tâm hồn tôi khi còn thơ dại.
Con sông tự lúc nào đã gắn liền với cuộc sống của người dân quê tôi như máu thịt? Đó là niềm vui của bác thuyền chài khi kéo lên mẻ cá nặng. Dòng sông rộng lượng vun đắp cuộc sống còn khó nhọc của chúng tôi. Sông lại không biết mệt, ngày đêm miệt mài dẫn dòng nước mát lạnh phủ xanh những cánh đồng bao la, những nương ngô biêng biếc. Nó như muốn góp sức mình giúp người dân quê tôi có cuộc sống ấm no từ những giọt mồ hôi, lam lũ. Còn với tôi, sông là người bạn thân thiết. Làm sao có thể quên được những buổi trưa hè, lũ chúng tôi trốn ngủ trưa, mò ra quãng sông mát rượi. Rồi “ùm...ùm” một loạt thi nhau nhảy xuống sông tắm, làm nước bắn tung tóe. Tiếng nói cười giòn tan khiến chú cò đậu trên cành tre giật mình, hoảng hốt bay đi. Sông ôm chúng tôi vào lòng như lòng mẹ vỗ về, che chở... Lũ trẻ chúng tôi vào những đêm trăng sáng thường kéo nhau ra bờ đê hóng gió. Trông xa, con sông như được dát những sợi vàng lóng lánh, làn nước phản chiếu bóng đêm huyền bí. Mảnh trăng tròn in bóng xuống lòng sông, mấy chú cá ngỡ chiếc bánh xúm lại, quẫy nước, làm vầng sáng vỡ tan trăm mảnh. Những gợn sóng đều đều cứ lăn mãi tới cuối chân trời. Tôi thấy lòng mình bình yên lạ.
Ngắm nhìn dòng sông quê thân thương, tôi thấy yêu hơn quê hương mình. Lòng thầm tự hào về sự giàu đẹp của con sông, người dân quê tôi cùng nhau bảo vệ con sông để dòng nước ngọt lành mãi phù sa bến bồi.
Tôi xa quê hương đã mấy năm rồi, quê hương trong tôi giờ đây là một nỗi nhớ da diết, bâng khuâng. Lâu lắm rồi mới có dịp trở lại nơi chôn nhau cắt rốn, tôi bồi hồi đi trên con đường làng trải dài trên những con đê. Đang vào mùa, con đường quê dẫn tôi đi trải đầy rơm vàng óng. Tôi bất chợt reo lên khi nhìn thấy cảnh thu hoạch trên đồng lúa – một cảnh tượng đẹp tuyệt vời đập vào mắt tôi.
Quê hương tôi vốn rất thanh bình với những cánh đồng lớn trải dài tít tắp đến tận chân trời. Tôi vẫn nhớ như in ngày còn thơ bé, tôi cùng lũ trẻ đùa nghịch thả diều bên những cánh đồng rì rào gió thổi. Mấy năm xa quê, nay được trở về, tôi thật may mắn khi lại được ngắm nhìn cánh đồng lúa chín ấy thêm một lần nữa. Một bức tranh đồng quê trù phú đang hiện ra trước mắt tôi. Trời đã ngả về chiều, trên bầu trời loang lổ những sắc cam, sắc hồng của hoàng hôn còn vương lại. Ánh nắng yếu ớt còn sót lại chiếu lên nền trời những vệt sáng, đâu đây những cánh chim bay mỏi đang trở về tổ in hằn những vệt đen trên nền trời. Những chú cò gầy guộc đứng lim dim trên những con đê. Vài chú trâu nằm phục xuống nhai lại cỏ. Tất cả như thật yên bình đến lạ.
Nhưng làm nên màu sắc của bức tranh làng quê kia phải là cánh đồng lúa chín. Cái nắng chói chang của mùa hè đã ướp vàng ruộm những bông lúa, khiến những hạt thóc cứng lại, trĩu nặng xuống cong cong như những cái móc câu. Thân lúa khô khốc, khẳng khiu như càng vàng ươm trong nắng chiều. Thân lúa mảnh mai đỡ lấy những hạt thóc tròn mẩy, căng bóng và vàng ruộm lại như chứa đựng hết nắng vào bên trong. Cả một cánh đồng như trải một màu vàng ươm của lúa mới. Một trận gió thổi, cả cánh đồng rì rào như đang hát lên khúc ca của sự giàu có, trù phú nơi đây. Sắc nắng đã hòa vào với sắc vàng ươm của lúa, gió mát đưa đẩy sắc lúa thêm dài mãi không biết đâu là bến bờ. Một vài chú chim ngơ ngác như đang ngắm nhìn bức tranh đồng quê. Cánh đồng lúa vàng như tiếp nối với màu vàng của bầu trời, khiến mặt đất và bầu trời như sát lại gần với nhau hơn, tạo nên một bức tranh thật phong thủy hữu tình. Tôi reo vui khi được chứng kiến cảnh đất trời ban cho.
Các bác nông dân vẫn đang hối hả làm việc dù trời đã trở về chiều. Từng tốp các cô đội lúa cười vang khắp cả một vùng. Các bác nông dân thoăn thoắt dùng liềm cắt lúa, thóc như ướp vàng cả tay họ. Con người và cảnh quê hương như hòa quyện vào nhau, như tôn thêm vẻ đẹp cho nhau. Cảnh đẹp quê hương đôi khi lại bắt đầu từ những điều bình dị như thế. Đâu cần phải đi đâu xa xôi, đâu đó quanh ta vẫn có những cảnh đắt giá như vậy. Tôi ngồi trên triền đê ngắm nhìn cái không khí sôi động của ngày mùa, lòng tôi theo những dòng kí ức tuổi thơ mà bay đi, bay mãi.
Trời đã sâm sẩm tối. Tôi bước đi nhẹ tênh trên con đường làng dài và hẹp. Hóa ra quê hương tôi vẫn đem lại cảm giác bình yên cho tôi như thế, tôi yêu quê hương, yêu những cảnh vào mùa, yêu những con người lao động lương thiện nơi đây. Dẫu mai này, bước chân tôi có đi khắp tới các nẻo đường xa xôi, tôi vẫn biết có một nơi níu giữ bước chân tôi trở về, đó là quê hương.
Bài 3:
“ Quê hương tôi có con sông xanh biếc
Nước gương trong soi tóc những hàng tre
Tâm hồn tôi là một buổi trưa hè
Tỏa nắng xuống dòng sông lấp loáng”
Khi lắng nghe đoạn thơ “Nhớ con sông quê hương” của Tế Hanh, lòng tôi lại dạt dào, mến yêu hơn dòng sông quê. Có lẽ bởi nó đã trở thành cảnh đẹp của xứ sở in đậm trong tâm trí tôi.
Con sông có tự bao giờ, tôi cũng không biết nữa. Nó cứ lặng yên vắt qua cánh đồng quê tôi như một dải lụa đào mềm mại ai đánh rơi. Nước sông trong xanh, từ lâu đã trở thành điểm tụ tập lí tưởng của lũ trẻ chúng tôi vào những ngày hè nóng nực. Những rặng tre xanh mát đôi bờ khẽ buông mái tóc dài soi bóng xuống dòng nước với vẻ duyên dáng của người thiếu nữ. Giữa làn nước mát lành, từng đàn cá tung tăng bơi lội, “ngao du thiên hạ”, trông thật thích mắt. Cây cầu tre bắc qua bờ sông trông như một sợi chỉ kết nối đôi bờ. Dòng sông thân thuộc quá mà với tôi nó đẹp lạ thường, đó là món quà vô giá mẹ thiên nhiên đã ban tặng cho người dân quê tôi.
Dòng sông thay đổi mình theo từng mùa. Có khi nó trầm tư phản chiếu bầu trời cao vời vợi, với những gợn sóng lăn tăn theo mãi vào bờ. Có khi sông giận dữ trở nặng phù sa đem nguồn nước tắm mát những bãi bồi, những triền đê xanh mướt. Có khi sông hiền hòa. Thỉnh thoảng, một chú cá nhỏ búng lên khỏi mặt nước như giỡn cùng gió mây khiến mặt nước chao động .Con sông quê tôi dường như cũng mang những xúc cảm buồn vui của con người vậy. Những hình ảnh đẹp tươi ấy cứ đi vào giấc mơ tôi, làm mạch nguồn trong lành tắm mát tâm hồn tôi khi còn thơ dại.
Con sông tự lúc nào đã gắn liền với cuộc sống của người dân quê tôi như máu thịt? Đó là niềm vui của bác thuyền chài khi kéo lên mẻ cá nặng. Dòng sông rộng lượng vun đắp cuộc sống còn khó nhọc của chúng tôi. Sông lại không biết mệt, ngày đêm miệt mài dẫn dòng nước mát lạnh phủ xanh những cánh đồng bao la, những nương ngô biêng biếc. Nó như muốn góp sức mình giúp người dân quê tôi có cuộc sống ấm no từ những giọt mồ hôi, lam lũ. Còn với tôi, sông là người bạn thân thiết. Làm sao có thể quên được những buổi trưa hè, lũ chúng tôi trốn ngủ trưa, mò ra quãng sông mát rượi. Rồi “ùm...ùm” một loạt thi nhau nhảy xuống sông tắm, làm nước bắn tung tóe. Tiếng nói cười giòn tan khiến chú cò đậu trên cành tre giật mình, hoảng hốt bay đi. Sông ôm chúng tôi vào lòng như lòng mẹ vỗ về, che chở... Lũ trẻ chúng tôi vào những đêm trăng sáng thường kéo nhau ra bờ đê hóng gió. Trông xa, con sông như được dát những sợi vàng lóng lánh, làn nước phản chiếu bóng đêm huyền bí. Mảnh trăng tròn in bóng xuống lòng sông, mấy chú cá ngỡ chiếc bánh xúm lại, quẫy nước, làm vầng sáng vỡ tan trăm mảnh. Những gợn sóng đều đều cứ lăn mãi tới cuối chân trời. Tôi thấy lòng mình bình yên lạ.
Ngắm nhìn dòng sông quê thân thương, tôi thấy yêu hơn quê hương mình. Lòng thầm tự hào về sự giàu đẹp của con sông, người dân quê tôi cùng nhau bảo vệ con sông để dòng nước ngọt lành mãi phù sa bến bồi.